Chi Bảo - Em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng...
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trời mùa đông buồn lắm, khí trời se se lạnh, gió thổi hiu hiu, cái nắng nhẹ nhẹ, thoáng đãng mà buồn vô kể, buồn chắc cũng như cái buồn của mùa mưa, lạnh lẽo và cô đơn. Cảnh vật này chỉ làm em nhớ anh mà thôi.
Đêm qua em đã gọi cho anh, không phải là để níu kéo điều gì, cũng không phải để tìm một nơi bình yên, em chỉ gọi đơn giản vì em không có ai để gọi.
Em quen rồi, em quen những im lặng đó khi bên anh và em quen cái cách anh né tránh câu trả lời của em như thế và quen khi em gọi mà anh không nhấc máy.
Thường thì em sẽ giận anh, nhưng giờ không còn sự giận dỗi đó nữa vì em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng.
Em đi bên anh lặng lẽ vui và cũng lặng lẽ buồn, em tỏ ra mạnh mẽ khi bên anh, tỏ ra bất cần khi bên anh và tỏ ra mình là một người phụ nữ không cần anh, cứ như là em đã có ai đó, nhưng thật ra em đã có ai đâu, chưa bao giờ em được đi bên một người đàn ông cho em niềm vui để em quên anh. Anh sẽ không bao giờ biết và mãi mãi anh cũng không bao giờ biết, đơn giản thôi vì đó là tính cách của em.
Mỗi lần gặp nhau anh sẽ hỏi em có gì mới chưa, hay em đang đi chơi với ai đó, hay đại loại là em gọi cho anh để báo tin mừng hả?… chung quanh cũng chỉ là những câu hỏi để kiểm tra xem em đã thật sự quên anh chưa, và dù em có nói bao nhiêu lần là em vẫn chưa có ai, hay em vẫn còn một mình thì anh cũng sẽ không bao giờ nói cần em. Đơn giản thôi vì đó là tính cách của anh.
Anh sợ mình không mang nổi hạnh phúc cho em, anh sợ bản thân mình ràng buộc cuộc đời em vì tính em ham vui thích bay nhảy, không thích làm dâu cũng không thích ở trong căn nhà miền quê xung quanh chỉ có cây cỏ, ruộng đồng và chỉ có anh và mẹ. Anh không tự tin về những gì mình đang có để bên em, anh không tin em có thể từ bỏ tất cả để bên anh, anh sẽ không tin bất cứ điều gì em làm vì anh, anh sẽ không tin, đơn giản thôi vì đó là suy nghĩ của anh.
Em có thể lặn lội hàng trăm cây số về thăm anh vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, em cũng có thể nghỉ làm để đi đám cưới cùng anh hay em có thể bỏ lỡ một buổi họp mặt gia đình để đi chơi cùng anh... Nhưng anh không biết em làm những điều đó vì anh, anh vô tư trong những giây phút đó, không rung động trước những điều đó, đơn giản thôi vì em không bao giờ thể hiện ra.
Em sẽ nói với anh rằng em về đó để thăm gia đình em, rằng em đi đám cưới này vì em muốn gặp lại những đồng nghiệp cũ, rằng em muốn đi chơi với anh cho đỡ buồn chứ em không có bạn bè ở dưới quê này, rằng những gì em làm tất cả chỉ muốn tạo mối quan hệ với các đồng nghiệp cũ thông qua anh mà thôi…
Và rồi anh sẽ vô tư hiểu như vậy, anh sẽ chấp nhận là một người bạn chân thành bên em, để khi có những lần khẽ chạm tay em hay anh muốn nắm tay em, em vẫn không dám hỏi điều đó có ý nghĩa gì, đơn giản vì ta bên nhau chỉ là tình bạn và những giây phút lỡ làng đó chỉ vô tình mà thôi.
Chỉ là tình bạn thôi vì thế mà ngồi bên anh em không dám tựa đầu, trời mùa đông lạnh lẽo ngồi sau anh em cũng không dám quàng vòng tay vào người anh, hay những lúc đi dạo trong công viên muốn làm một đôi tình nhân hạnh phúc tay trong tay cũng ngại ngùng.
Và sau mỗi lần như thế em sẽ khóc một mình, cứ hứa với lòng lần sau, nếu anh khẽ nắm tay em nhất định em sẽ hỏi điều đó có ý nghĩa gì hả anh? Hoặc là mình yêu nhau đi nha anh, em cần anh biết bao… Nhưng mãi chỉ là những quyết định trong suy nghĩ, sẽ không bao giờ em nói ra, vì đơn giản đó là tính cách của em.
Để rồi một ngày lạnh lẽo cô đơn này em mong có anh da diết, ước gì được ngồi bên anh trong công viên lạnh lẽo nhất định em sẽ tựa đầu vào vai anh, hay ước gì được cùng anh đi dạo trên đường trong tiết trời mùa đông này, nhất định em sẽ vòng tay vào anh mà không cần anh nói: cho em mượn cái eo của anh đó…
Trách em sao không mềm mỏng một chút có lẽ anh sẽ tự tin hơn, giận anh sao không cần em một chút có lẽ em sẽ yêu đuối hơn, mỗi thứ một chút, một chút thôi thì có lẽ mùa đông này sẽ ấm áp hơn.
Em cố chấp, anh bảo thủ và vì thế mà mình mãi mãi đi trên hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, một năm rồi hai năm và bốn năm rồi vẫn vậy và mãi về sau vẫn vậy đơn giản thôi vì chắc mình có duyên mà không nợ.
Theo VNE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét