"Anh muốn hỏi em chuyện này, có phải em đã đính hôn rồi không?" Tôi nhìn em, hy vọng rằng em sẽ phủ nhận chuyện đó, nhưng... không, em ngước nhìn tôi và trả lời: "Phải, em đã đính hôn rồi, có thể sang năm em sẽ làm đám cưới...".
Tôi cũng không hiểu sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em khi em quay lại công ty làm việc tôi đã nghe lòng mình xao xuyến lạ lùng. Ở em có một vẻ gì đó vừa bướng bỉnh, vừa dịu dàng, vừa có vẻ cứng rắn nhưng dường như vẫn che dấu vẻ yếu đuối bên trong.
Tuy lúc đó tôi và em đều không nói chuyện với nhau, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn lén nhìn em làm việc, để rồi vội quay đi khi bất chợt ánh mắt em dừng lại nơi tôi. Vì tính chất công việc, nên tôi không thường xuyên ghé công ty, trước đây lâu lâu tôi vẫn kiếm cớ bận việc để ngồi quán cà phê. Nhưng từ khi có em tôi bỗng thấy mình siêng hẳn lên, đôi khi chỉ ghé qua để tám chuyện linh tinh với mọi người chứ chẳng để làm gì.
Có lẽ vì tôi muốn được nhìn thấy em cười, để trêu chọc em vài câu tuy bâng quơ nhưng lại đầy ngụ ý. Tất cả chỉ có vậy, tôi vốn là người nhút nhát nên chẳng bao giờ dám nói với em một điều gì, chỉ đôi lúc ngồi một mình tôi lại nhớ đến em, và đôi lúc vẫn mang theo khuôn mặt xinh xinh bướng bỉnh ấy vào trong những giấc mơ.
Khi tôi và em đã trở nên thân thiết hơn thì tôi mới dám mời em đi uống cà phê. Em là người dễ gần, dù giữa tôi và em chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng cũng đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Biết bao lần tôi muốn nói với em một điều gì đó, rồi lại không dám, nhưng tôi cảm nhận có lẽ em cũng nhận ra tình cảm tôi dành cho em. Những lúc em buồn, nhắn tin cho tôi, tôi luôn sẵn sàng ngồi nghe em tâm sự, tôi muốn được chia sẻ với em những nỗi buồn ấy, nhưng em luôn nói tôi sẽ không bao giờ hiểu được em.
Như mọi lần, sáng thứ 7 tôi ghé công ty, vì chiều thứ 7 nghỉ làm, tôi dự định sẽ mời em đi ăn trưa. Nhưng hôm nay em không đi làm, mọi người trong công ty nói với tôi em xin nghỉ để làm đám hỏi. Tôi không tin đó là sự thật, tôi nghĩ có lẽ mọi người chỉ nói đùa với tôi vậy thôi, chắc là em bận việc gì đó. Sau bữa đó, em trở lại, vẫn là em, vô tư, hay đùa giỡn nhưng tôi nhận ra nơi em có một vẻ gì đó trầm tĩnh hơn. Em và tôi vẫn có những chiều lang thang cà phê, những lần tôi chở em dạo trên những con phố quen, đơn giản chỉ là để ngắm thành phố về đêm. Tôi cũng không biết có nên hỏi em về chuyện đám hỏi hay không. Tôi không muốn đó là sự thật, tôi sợ em công nhận chuyện đó, tôi không muốn có cảm giác em đã thuộc về một người khác.
Tôi và em chưa bao giờ chính thức nói lời yêu nhau, thậm chí chưa có cả một cái nắm tay như từ lâu tôi vẫn mong muốn. Nhưng tôi biết tôi đã yêu em, tôi yêu mái tóc dài xoã ngang lưng mềm mại, yêu đôi mắt đượm buồn với hàng mi cong cong, tôi yêu cả cái nhăn mặt của em những khi tranh cãi với tôi...
-Bữa nay trời đẹp, anh chở em lên cầu ngắm mặt trời lặn nha.
-Em phải mời anh ăn tối.
- OK thôi.
Gió thổi lồng lộng, tôi cảm nhận một mùi hương nhẹ nhàng khi tóc em bay bay ngang mặt tôi. Tôi chỉ đứng lặng ngắm em trong bóng chiều dần xuống, em đẹp như một thiên thần. Tôi đưa tay nắm lấy tay em, em quay lại nhìn tôi cười, vẫn ngoan ngoãn để yên.
- Mặt trời lặn mất tiêu rồi, về thôi em, anh đói bụng lắm rồi..
- Bữa nào mình đi biển chơi nha, lâu lắm rồi em không được đi biển. Mặt trời lặn trên biển đẹp hơn ở đây nhiều.
Biển chiều, gió nhè nhẹ, từng đợt sóng vẫn mải miết xô đuổi nhau. Tôi và em sánh bước bên nhau, ai cũng im lặng với những suy nghĩ riêng của mình. Em ngồi trên cát mải miết xây những toà lâu đài, nhưng rồi sóng biển vô tâm đã cuốn đi tất cả công sức của em.
- Sao em biết rồi sóng sẽ cuốn đi mà cứ xây hoài vậy? - Tôi hỏi.
- Em biết chứ, nhưng em vẫn muốn làm dù biết sẽ chẳng được gì.
- Là sao?
-Anh không bao giờ hiểu được em đâu.
-Anh muốn hỏi em chuyện này, có phải em đã đính hôn rồi không?
Tôi nhìn em, hy vọng rằng em sẽ phủ nhận chuyện đó, nhưng... không, em ngước nhìn tôi và trả lời:
- Phải, em đã đính hôn rồi, có thể sang năm em sẽ làm đám cưới...
Tôi nghe tim mình nhói đau như bị ai bóp mạnh, đó là sự thật, em sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi.
- Vậy sao em lại đi chơi với anh, chồng tương lai của em không ghen à?
- Ở anh em tìm thấy những điều mà anh ấy không có, khi gặp anh em mới chợt nhận ra cái thứ mà bấy lâu nay em coi là tình yêu sao mà nhạt nhẽo đến vậy. Nhưng em không thể dừng lại, em không chỉ sống cho một mình em, ba mẹ em sẽ ra sao khi hai bên đã qua lại, chuẩn bị mọi thứ cho hai đứa. Vì vậy em vẫn muốn sống bên anh những khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng em biết em hạnh phúc khi ở bên anh, dù vẫn hiểu rằng chúng ta rồi sẽ không đi tới đâu.
Tôi lấy hết can đảm ôm em vào lòng, em đã khóc. Tại sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau muộn màng như vậy. Bây giờ tôi phải làm gì cho em và làm gì cho bản thân tôi đây? Ở bên em tôi luôn tìm thấy niềm vui, nhưng tôi lại không muốn có cảm giác đau đớn khi em xa tôi để trở về bên người khác, và nếu tiếp tục bên em cả tôi và em đều là người có lỗi.
Tôi cố gắng hạn chế ghé công ty, tôi muốn tránh gặp em, tôi sợ nhìn vào đôi mắt đen buồn ấy, dù đôi lúc rất muốn lại được cùng em uống cà phê, dạo phố nhưng tôi phải kìm nén lòng mình. Tôi muốn em tập trung lo cho hạnh phúc của em, tôi có là gì đâu chứ.
Tin nhắn em gởi cho tôi: "Tại sao vậy anh, sao mình không thể một lần sống thật với lòng mình chứ. Từ khi gặp anh em trở thành một con người tội lỗi và giả dối, sống bên chồng sắp cưới nhưng em lại chỉ nghĩ đến anh".
Tôi không trả lời tin nhắn em, em có biết lòng tôi đau lắm không. Khi yêu, tôi yêu hết mình, những lúc cô đơn tôi cũng rất muốn đến bên em, để được sống thật với tình cảm của mình, nhưng không được đâu em à. Nếu cứ như vậy cả tôi và em đều không thể quên được nhau, thà đau một lần rồi thôi, em hãy quay về bên người ấy, cố gắng xây đắp hạnh phúc cho riêng mình. Còn tôi, được thấy em hạnh phúc là tôi vui, rồi đây tôi cũng sẽ tìm được một nửa đích thực. Hãy xếp lại những kỷ niệm chúng ta đã có, tôi sẽ luôn nhớ về em, mối tình đầu của tôi. Chúc em luôn hạnh phúc.
TTT( Sưu tầm)
Ảnh: Chi Bảo
chuyen bun qua di mat.hix
Trả lờiXóathật là một kết cục buồn!!!vì thế nếu có yêu ai hãy nói ra ko để đến lúc mất người mình yêu rồi thì hối hận cũng chẳng kịp
Trả lờiXóa