Câu châm ngôn:

Tự nói rằng:
"Không ai tắm 2 lần trên một dòng sông và tôi cũng không yêu ai lần thứ 2."
By Chi_bao

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009

Vô tình

Hôm nay buồn, đối với em, anh đã là kỉ niệm, đã là quá khứ. Em về thăm nhà, mọi thứ không thay đổi, xóm làng vẫn còn đây, như cũ, nhưng người thì đã không còn ở mảnh đất này. Hôm nay rằm, trăng sáng, cũng như mọi hôm 2 năm trước ấy, em và anh vẫn thường hay nói chuyện dưới ánh trăng tại chỗ này. Em lại nhớ về anh rồi, nhớ tất cả kỉ niệm. Chỗ cũ, giờ chỉ có mình em ngồi đó, em lại liếc mắt về bên phải theo thói quen giống như năm ấy, lại nhìn thấy phía xa ấy ngôi nhà cũ của anh. Ngôi nhà giờ cũng không còn người, không thuộc của anh nữa rồi. Nhưng em vẫn nhớ.

Em lại nhớ đến con suối ấy, anh tắm, em chụp ảnh, anh vùi mình trong cát, em đứng trên nhìn, lúc đó em rất hạnh phúc!

Em lại nhớ về ngày đầu tiên em biết mình yêu anh! Tối hôm định mệnh ấy, anh đón em về nhà, trong men say, trên bờ cát bên suối, anh đã giật tay em và hôn. Lần đầu tiên em cảm nhận có một nụ hôn nồng nhiệt, điên cuồng như thế, anh như con thú hoang muốn cắn nát em, em không biết rằng, đó chỉ là anh quá cô đơn. Nụ hôn đó để lại cho em ấn tượng quá mạnh, rồi em bắt đầu để ý tới anh- người hàng xóm của em. Càng ngày em càng tò mò về anh, anh là ai? Anh là người như thế nào?

A là bí thư, quản lý đám thanh niên trong cái khu vực này, anh được nhiều người biết đến, khá nổi tiếng nhưng đầy tiếng tăm( cờ bạc, nợ nần) đôi mắt anh hoang dại, sâu thẳm, mái tóc bù xù rối rắm của anh đầy bí ẩn. Lúc đó em muốn cắt nghĩa về anh quá thể! Mỗi buổi sinh hoạt đoàn em đều tham gia, cũng không phải em sinh hoạt đoàn của khu này, mà vì em muốn được nhìn anh làm việc với lũ choai choai đó, vì em muốn hiểu cuộc sống của anh. Lúc đó em rất hạnh phúc, anh biết không?

Con trai ở khu này ai cũng biết thổi sáo, hôm cưới anh trai của em( anh em nhận), thanh niên ngồi với nhau ở hàng ghế dưới, em không tập trung vào câu chuyện của tụi họ, em chỉ nhìn theo anh đang loay hoay ở những hàng ghế đầu tiên gần rạp, anh hát karaoke, em lắng nghe, thỉnh thoảng anh có nhìn xuống phía em, rồi bỗng dưng anh không hát, anh xuống hàng ghế tụi em nói chuyện. Khi đó em rất vui, a biết không?

A cầm cây sáo, em bảo anh thổi, anh bắt đầu thổi cho em, em lấy điện thoại ra ghi âm, anh bảo em cách để máy để ghi âm cho tốt, anh thổi bài Dáng đứng bến tre, rồi bài gì nữa em không nhớ…Đối với người khác trong làng, anh không phải là người thổi sáo giỏi và hay, nhưng với em đây là lần đầu tiên có người thổi cho mình nghe. Lúc đó em yêu anh biết chừng nào! Em rất yêu anh!

Em và anh đang có những ngày tháng tươi đẹp, anh phải đi tập huấn theo giấy gọi. Em buồn, tối hôm đi em bảo anh đưa em đi chơi, nhưng số trời không thuận, gặp trời mưa phải quay về. Em về nhà, anh bỗng dưng mang cho em mượn cái đầu đĩa nhà anh, anh lắp cho em, mấy hôm trước em có nhắc đến nhưng rồi em quên mất, nhưng anh lại nhớ. Em và anh nói chuyện một lúc lâu, rồi anh phải về, em rất buồn, anh ra đến cổng nhà em, e đã chạy ra ôm lấy anh sau lưng, em nói em nhớ anh, em yêu anh! Xa anh một ngày em không chịu đựng được nói gì đến 10 ngày. Lúc đó em chỉ muốn khóc, anh biết không?

Ngày anh đi, có nhiều chuyện xảy ra đến với em, tin đồn, lời ra tiếng vào của mọi người, mọi người ngăn cản, khuyên bảo em, em vẫn không nghe, lúc đó em mù quáng, em chỉ biết có anh thôi. Sự thật về anh mà họ kể, em không tin, em không tin anh lại xấu xa với em như vậy?

Nhớ anh quá, em quyết định đi vào thăm anh với một người bạn của anh. Đó là một sự liều lĩnh mà đến giờ em mới nhận ra. Gặp anh, em rất vui, nhưng thái độ của anh dành cho em không còn như trước nữa, anh thờ ơ, lạnh lùng, anh giới thiệu người con gái( chính xác là em họ anh) là người yêu anh. Em ghen! Nhưng về sau, em nghe người khác nói là họ hàng của anh, em mừng thầm. Tối hôm đó lên doanh trại anh chơi, anh lại say, anh ra nói chuyện với đám bạn anh, em nói chuyện với mọi người ở trong phòng, anh gọi em ra ngồi với anh, em không ra mặc dù lúc đó rất muốn, rất muốn. Anh say, không đưa em về nhà bà em được, anh nhờ em họ anh đưa về -môt người xa lạ với em. Em ghét anh rất nhiều!

Anh tập huấn về được mấy ngày thì cưới anh trai em, mấy hôm đó em đã nhắn tin cho anh rất nhiều. Nhưng em không thấy anh nhắn lại. Hôm sau vào bàn cỗ, em đã uống rất nhiều, em hận anh vì thái độ thờ ơ với em, em đã lần ra bàn anh, nói lảm nhảm .. hic. Em đòi uống với anh một chén, anh ngăn cản, anh uống hộ em. Em ra về, về nhà, em nhận được tin nhắn của anh từ tối qua.”Đừng yêu anh nữa, yêu anh em sẽ khổ cả về vật chất lẫn tinh thần. Em hãy coi anh như một cơn gió thoáng qua không có gì để em lưu luyến cả, chúc em sớm tìm được…”

Em buồn, em nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời. mấy ngày sau, em vẫn muốn gần anh, những lúc anh đánh bài em vẫn gọi anh ra nói chuyện với em bằng được. Anh cuối cùng cũng phải ra, anh vẫn nói chuyện với em như thường, anh vẫn âu yếm em.

Nhưng cái gì đến cũng phải đến, sắp đến ngày em đi học, em có gọi anh ra, nhưng anh cố tình không ra, anh còn nhờ người khác ra nói chuyện với em. Lúc đó, em hận anh!

Ngày em đi, em muốn anh đưa em đi, anh đồng ý, trên đường đi, em đã làm anh ngã xe, anh rất tức em, rồi anh bỏ em ở đó chờ xe, anh về trước. Lúc đó em biết mình sẽ phải quên anh!

Xuống HN, em không thể quên được anh, em vẫn liên lạc với anh. Em biết trong anh vẫn còn hình bóng một người. Chị ấy đã có cuộc sống hạnh phúc của mình, nhưng anh vẫn phủ định điều đó. Anh vẫn lừa em, anh bảo rằng anh và chị ấy sắp cưới, em mơ hồ đau khổ. Nhưng tất cả là do anh bịa ra để em rời xa anh, vì anh đã vô tình cho em số điện thoại của chị ấy, em đã hỏi chị ấy, em đã biết sự thật. Em hi vọng rất nhiều ở anh!

Cứ mỗi lần được nghỉ, em lại mau chóng về nhà mình để được gặp anh, nhưng anh không cho gặp. Em không nắm bắt được anh nữa. Và rồi sau 2 năm, em đã quên được anh. Em phải quên anh, em đã làm được điều đó.

Anh là người để lại cho em nhiều đau khổ nhất, em yêu anh một cách mù quáng, anh cũng để cho em nhiều kỉ niệm, em biết anh có tình cảm với em, nhưng em cũng hiểu anh và em sẽ chẳng đi đến đâu cả. Đã có lúc em sẵn sàng bỏ tất cả để đến với anh, em ngu quá nhỉ, cảm ơn anh đã cho em tỉnh lại, cảm ơn anh đã ngăn cản ý nghĩ ngu dại đó của em. Đó là anh đã rời xa em! Có thể với nụ hôn của anh, đến bây giờ em không muốn hôn ai nữa. Chẳng ai cho em được cảm nhận dữ dội như anh.

Em hiểu rằng vì sao em không đến được với anh, mỗi khi em nghe câu hát đó, em lại nhớ đến anh: “Em biết anh trách em cũng vì em bước đi con đường nơi mà ta chẳng thế đến với nhau bao giờ. Đường gập ghềnh anh đi, xin một mình em đường dài em đi…”, em với anh có những cái khác nhau quá, em và anh là 2 thế giới khác nhau bởi vì em đã chọn con đường khác con đường anh…

Chi_bao

YB. ngày 13.7.2009

2 nhận xét:

  1. blog gì mà xấu thậm tệ lại cứ bắt ng ta khen, đã vậy viết toàn thứ vớ vẩn, mang cái đống vớ vẩn ấy cho bọn xe rác nó chở đi.

    Trả lờiXóa
  2. ku oi.t khong ngo m lai co mot tinh yeu day dau kho va nuoc mat nhu the. Nhin may thi ai ma biet dc chu, nhung chuyen gi da qua thi de no qua nhe. Co gang len, roi mot tinh yeu dich thuc va mot nua thuc su se den voi may

    Trả lờiXóa

Related Posts with Thumbnails

Người theo dõi